Có câu chuyện thế này: Đầu xuân 3 học trò xuống núi làm quan quay lại am xưa trên đỉnh Ly Sơn thăm lại thầy Quỷ cốc tử với 3 món quà: Trò thứ nhất ôm một con gà, trò thứ hai ôm chai rượu, trò thứ ba đi tay không.
Quỷ cốc tử hỏi trò thứ nhất, xuống núi con làm đến chức gì? Trò thưa, dạ chức cũng vừa vừa, gọi là có của ăn của để, đủ sống ạ. Trò thứ hai thưa, chức con không to, nhưng cũng đủ kẻ ra luồn vào cúi, xin thầy nhận chai rượu này mừng cho con đã thành đạt ạ. Thầy hỏi trò thứ ba: Còn anh, đường công danh thế nào? Lúc này trò mới lách tay vào túi ngực đưa ra một phong bì to, dày cộp: Dạ thưa thầy, con mang biếu thầy món quà trên núi thầy không kiếm đâu ra, toàn là tờ xanh thôi ạ.
Nghe 3 trò trình bày xong, thầy ngồi nghiêm trên án, mắt nhắm lặng tờ.
Lát sau thầy bảo trò ôm gà: Biếu thầy gà, thầy biết anh chức không to, vẫn giữ bản tính cần cù thật thà, gà này chắc anh bắt trong chuồng nhà biếu thầy phải không? Trò lúng túng: Sao thầy biết ạ? Tuy anh mang cho ta có con gà nhưng dáng mạo đàng hoàng, ta chắc đó là của nhà làm ra nên thần thái mới được thế, đúng không? Đến đây thầy lại tiếp: Thế là khá nhưng khó đi xa, nhưng thôi sức con đến đấy thì hãy cố giữ lấy phong độ.
Nhìn trò thứ hai, thầy phán: Rượu anh biếu ta chắc là rượu người khác biếu anh, mác nhãn tem ngoại, chắc anh phụ trách đối ngoại nên người ta mang ơn anh. Trò lúng túng: Thầy thánh thật, chẳng gì che được mắt thầy... Nhưng như thế mất quan là anh mất lộc, sẽ sống bằng gì?
Đến đây anh chàng thứ ba không để thầy kịp hỏi, thưa ngay: Vẫn như xưa, chẳng gì che được mắt thầy, em công tác ở Vi-sin ạ, quà này em cậy ở đấy ra, chứ xưa nay thầy biết em là thằng láo toét, có làm được cái gì ra hồn đâu ạ. Thầy lúc này nghiêm mặt: Anh thật với thầy thế là tốt, nhưng đường anh đi là đường đến cửa ngục, không chóng thì chầy. Anh về bảo với đồng bọn anh cẩn thận không thì lại đứng trước vành móng ngựa lúc nào không biết.
Cả 3 trò trợn tròn mắt, trên đỉnh Ly Sơn không di động, không điện đóm tivi mà thầy biết cả gà nhà, rượu tem ngoại đến Vi-sin… Và lạ hơn nữa lại biết cả vành móng ngựa, thánh quá!
Đỗ Đức (Đỗ Đức)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.