* Trích tác phẩm "Gom nắng cho em" - tác giả Diệu ThúyHai vợ chồng ở cùng bố mẹ chồng. Họ nghĩ tôi không biết cách
bảo ban chồng làm ăn. Thiết nghĩ, hơn ai hết chính bản thân tôi mới là người
mong chồng đi làm lo cho vợ con. Nhưng tôi cũng thấy mình kém cỏi khi không nói
được chồng, hoặc cách nói của mình chưa đạt đến cảnh giới để chồng nghe theo.
Chàng vẫn hồn nhiên đi chơi đêm hôm chẳng cần nói với vợ một tiếng, vẫn những trận
liên đấu ảo cả đêm, những lần trở về trong mùi rượu và thuốc lá.
Từng ấy thứ trong năm năm qua đã đẩy gia đình của đàn ông 29
và đàn bà 25 đến một ngã ba đường mà mỗi người đang nhìn về một hướng.
Chồng chán nản bất cần vì gặp khó khăn trong công việc, vợ mệt
mỏi vì cứ một mình lầm lũi lo cho con. Họ trách nhau rằng không biết cảm thông
chia sẻ, động viên an ủi và xót xa. Họ nghĩ rằng tình yêu đã hết, ở với nhau chỉ
vì trách nhiệm với cục vàng đang ngày càng khôn lớn.
***
Và một con đường mới…
Cơ hội cho công việc của chồng mở ra, cũng là công việc chàng
rất thích, được làm những chiếc bánh, những thứ mà chàng vẫn tự hào là chàng nấu
ăn giỏi và rất khéo tay.
Chồng tôi đi làm được hai tháng. Tháng đầu rất ok, thường
xuyên mang đồ ăn hay gì đó về cho vợ, kể về công việc ở chỗ làm vui vẻ và hào hứng.
Sang tháng thứ hai, chồng lấy lý do công việc phải ở lại muộn,
11h mới về được, tôi tin chồng nên cũng ok, về muộn được một thời gian, chồng lại
lý do về muộn thế mà sáng 5h đã phải đi thì mệt lắm nên hôm nào muộn quá anh ngủ
luôn chỗ làm nhé. Ừ thì cũng ok.
Khổ, ai nói tôi ngu cũng được chứ từ trước đến giờ bị bệnh
tin chồng, không bao giờ nghĩ rằng có chuyện nọ chuyện kia, dù không phải tôi
không nghi ngờ.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, con đường mới ấy đang dẫn chúng
tôi ra biển…
Chồng tôi bị phát hiện ngoại tình sau vụ xô xát với người yêu
cũ của cô nhân tình bé bỏng, làm cùng chỗ với chồng tôi.
Ảnh minh họa
Lúc đầu thấy mấy vết bầm tím trên mặt chồng, tôi còn tưởng
chàng đi gây thù chuốc oán với hội chơi điện tử nào đấy, chồng bảo “bị đánh ghen
đấy” tôi cười phá lên không tin. Xong ngẫm một lúc tôi bảo:
“Ừ thế thì mong là bị đánh ghen, chứ nếu bị hội nào thù ghét
oánh cho thì khổ cả đời vì chúng nó chả để mình yên đâu.”
Chồng giật mình.
“Sao tốt với anh thế, đến lúc này vẫn nghĩ cho anh à?”
“Ừ, vợ chồng mà!”
“Nhưng anh đã lừa dối em, những lần trước em nghi ngờ là oan
cho anh đấy, nhưng lần này là thật.”
“Thật hả anh?”
“Ừ!”
“Bao lâu rồi?”
“Gần 2 tháng.”
“Bạn cùng chỗ làm à?”
“Ừ!”
“Cầm tay cầm chân hay ôm hôn gì chưa?”
“Chưa…”
“Thật không?”
“À, rồi…”
“Đến đâu rồi? Ngủ với nhau chưa?”
“Rồi, anh xin lỗi!”
“Ơ, ngủ với nhau thật à? Ơ, sao nhanh thế, mới quen mà!?”
“Không biết tại sao, anh cũng không muốn, lúc đầu chỉ nghĩ là
vui vẻ bạn bè thôi, trêu đùa tý, ai ngờ lại thành thế này…”
“Anh có yêu không?”
“Không biết nữa nhưng không thể nói là không được.”
Và rồi từ đó tôi tìm được sợi dây kết nối mọi thứ lại với
nhau. Tự nhiên một tháng gần đây chồng không về nhà thường xuyên, cách ly hẳn với
vợ, thường xuyên trách móc tôi không biết cách sống với nhà chồng, không khéo
léo, không khí gia đình căng thẳng nên không muốn về nhà.
Chồng tôi nói đúng.
Tôi ương bướng và ăn thua trẻ con, việc gia đình không thể
nói ai đúng ai sai được, phải biết nhịn và khôn khéo nhưng tôi lại làm không nổi.
Tôi cũng tự ngụy biện cho mình rằng gần hai năm vật lộn một mình nuôi con, chồng
thì sờ sờ bên cạnh, nhiều lúc nó làm tôi phát điên.
Không phải tôi khôngbiết chồng đang chán. Đang được chồng
yêu thương nhường nhịn, giờ quay ra lạnh lùng hắt hủi mình, phụ nữ có tự cao đến
mấy lúc này cũng thấy tủi thân lắm. Nhận thấy mình sai một nửa trong cơ sự này,
tôi cố gắng thay đổi, sống hòa hợp hơn với nhà chồng, tôi thật lòng làm vậy và
tôi đã làm được.
Tưởng mình thay đổi thì chồng sẽ tốt hơn, vậy mà chồng vẫn đi
biền biệt, tự nhủ là vì công việc, chồng ở nhà lâu quá nên đi làm thấy vui nên
ham mê cũng tốt.
Ai ngờ, hai từ tôi chỉ toàn nghe người ta nói, giờ chính mình
thốt lên mới thấy đau.
Tác giả Diệu Thúy (Tác giả Diệu Thúy)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.