Hương quê

  • Một mùa hè nữa lại về, mùa hè cuối cùng của quãng thời gian học viên chúng tôi trên quê hương quan họ Kinh Bắc.
  • Nhắc đến những loài cây gắn bó với cuộc sống người dân miền Tây lúc gian khổ, khó khăn từ thuở “khai hoang, lập ấp” thì ta nghĩ ngay đến cây tre, cây dừa… Nhưng vẫn còn một loài cây giản dị, mộc mạc, sống lặng lẽ, âm thầm khiến nhiều người dường như "lãng quên", đó là cây trâm bầu.
  • Đã 20 năm trôi qua, tôi vẫn nhớ như in căn chòi lá nằm lúp xúp dưới tán cây khế ngọt trước nhà. Trong căn chòi nhỏ ấy, lũ trẻ chúng tôi đã được trải nghiệm những trò chơi thú vị, nghe những câu chuyện kể mà nay vẫn thấy như tất cả mới chỉ diễn ra ngày hom qua. Trò chơi nhà chòi mộc mạc, giản đơn nhưng đã nuôi lớn tâm hồn bé dại chúng tôi nơi quê nghèo ngày ấy.
  • Đã từ lâu, người dân quê tôi đã quen thuộc với dáng hình cao lớn của cây ô môi đứng giữa đồng. Cây ô môi thân thương tràn trề sức sống, kiêu hãnh đứng giữa cánh đồng quê như ôm ấp, chở che người dân quê những khi mưa nắng.
  • Những năm tháng tuổi thơ tôi gắn liền với đầm sen rộng mênh mông của ông nội, người được xem là đã khai sinh ra nghề trồng sen lấy hạt ở làng tôi.
  • Đám trẻ quê khi xưa dăm ba đứa nắm lấy tàu dừa, đu đưa trên mặt nước rồi nhảy ùm xuống sông làm nước văng tung toé. Ấy vậy mà đứa nào đứa nấy cười vang, tiếng cười nói xôn xao cả mé sông quê vốn yên bình, lặng lẽ. Trò chơi tắm sông dù đơn giản nhưng đã để lại trong ký ức của tôi những kỷ niệm không thể mờ phai.
  • Con đường từ thị trấn Tri Tôn, tỉnh An Giang đổ về các xã miền núi hầu như nơi nào cũng có quán nước. Khách bộ hành chỉ cần ghé vào là thoải mái với cà phê, chanh muối, chanh tươi, nước ngọt… Nhưng có một điều làm tôi hết sức ngạc nhiên là...
  • Ai từng trải qua thời thơ ấu chốn thôn quê chắc không thể nào quên những kỷ niệm đẹp với biết bao điều giản dị. Với tôi, hình ảnh hàng cau, bụi chuối cùng câu nói ý nghĩa của nội: “Muốn trồng gì cũng phải lựa chọn con à! “Trước cau, sau chuối” mà!” dường như đã khắc sâu vào tiềm thức.
  • Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê nên ngay từ thuở còn cắp sách đã có dịp gần gũi, gắn bó với những con trâu hiền lành. Vào mùa gặt lúc cộ lúa về nhà, ba tôi thường cho tôi ngồi trên cộ (*) rồi nghêu ngao suốt một đoạn đường dài, lòng ngập tràn sung sướng.
  • Những buổi xế chiều nực dông nực mưa, nghe và nhìn những lằn sấm chớp rung động góc trời, tôi nhớ nhiều chốn quê nhà vào thời niên thiếu.