Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Lên thành phố vài ngày, khi tôi chưa kịp viết thư gửi về thì đã nhận được lá thư từ mẹ. Tôi vội vàng mở thư đọc những dòng chữ nắn nót chan chứa tình thương. Mẹ hỏi tôi nhiều thứ từ chuyện học, chuyện thầy cô, bạn bè đến những chuyện nhỏ nhặt như tôi ngủ có ngon không, đã quen với những sinh hoạt ở chốn lạ quê người chưa…
Tối đến, tôi thức đến khuya viết thư hồi âm cho mẹ. Phải viết thật đẹp, thật cẩn thận, thật chăm chút bằng tất cả tấm lòng, tình yêu thương của mình thì mới là thư gửi cho mẹ.
Tôi rất nhớ, rất muốn về thăm mẹ ngay lập tức, xin lỗi vì vừa rồi quên viết thư cho mẹ. Viết xong bức thư, trong tôi như có cảm giác vui buồn khó tả khi ra đến bưu điện, rồi tận tay dán tem, gửi lá thư đi.
Nhìn cảnh ấy, tôi lại nhớ đến hình ảnh mình ngày xưa, cũng tỉ mỉ, nhẹ nhàng, nâng niu lá thư như báu vật quí nhất trên thế gian… Tôi chợt nhớ đến xấp thư mà mẹ đã gửi bao năm qua. Tôi mở tủ, lấy từng lá thư của mẹ và lại mở ra xem. Tôi bất chợt nhận thấy vài lá thư của mẹ gửi gần đây nhất, nét chữ có vẻ như ngày càng gầy yếu hơn, không khoẻ đẹp như khi xưa nữa, nhưng ý tứ trong thư vẫn luôn thương con ngút trời.
Mắt tôi nhòa đi khi đọc những dòng chữ thân thương của mẹ. Có những lá thư mẹ gửi, giờ giấy đã ố vàng rồi. Nhưng mở ra xem lại, thấy thư nào mẹ cũng luôn không quên nhắc bảo tôi hãy tiếp tục viết thư về cho mẹ.
Dù ở nơi xa, bộn bề công việc, nhất định tôi sẽ thu xếp một vài ngày về quê thăm mẹ. Để rồi những thời gian tiếp nữa, chừng nào mắt mẹ còn đọc được, tai còn nghe được, tôi sẽ lại viết thư, thực hiện theo đúng mong muốn và lời dặ của mẹ: "đừng gọi điện thoại nữa, chẳng nói được bao nhiêu cả, viết thư tình cảm ngọt ngào hơn con à…".