Thương sao chòi lá miền quê!

Bài và ảnh: Hoàng Lê Chủ nhật, ngày 12/04/2015 14:00 PM (GMT+7)
Về Vĩnh Long quê tôi, ấn tượng ban đầu nơi mảnh đất miền Tây này là những cánh đồng mênh mông, bát ngát. Thấp thoáng màu xanh của lúa non là các căn chòi lá lấp ló, lẩn khuất giữa đồng. Chòi lá tuy mộc mạc, thô sơ nhưng nó đã gắn bó với người dân quê tôi ngay những ngày đầu mới khai hoang, lập ấp.
Bình luận 0
Chòi lá quê tôi được làm bằng vật liệu sẵn có của tự nhiên và cũng được dựng nên bằng chính bàn tay lao động của con người. Cặp mé sông quê là những rặng nước xanh um, trải dài tít tắp; dân quê đốn lá để kết thành từng tấm lợp chòi, khung chòi được làm bằng tre quê nên luôn cứng cáp, dẻo dai, vững chắc.
img
Thân thương chiếc chòi lá đơn sơ, mộc mạc.
Với người dân quê tôi, hầu như mỗi nhà đều có vài công ruộng để làm lúa nên gần như nhà nào cũng có căn chòi lá dùng để che nắng, che mưa trên cánh đồng. Những khi trời nắng quá, người dân sẽ vào chòi để ngả lưng, nghỉ mệt; trời mưa, vào chòi để tránh, đợi hết mưa sẽ tiếp tục công việc của mình. Người làm vườn cũng cần chòi lá để làm chỗ nấu cơm, ăn uống hay ở luôn lại chòi để giữ vườn đợi khi thu hoạch. Vì vậy, căn chòi bé nhỏ tuy đơn giản, thô sơ nhưng có giá trị vô ngần, giúp người dân quê tôi làm việc, đỡ đần những lúc nắng mưa.

Nhớ thời thơ ấu, tôi cùng mẹ ra đồng cắt lúa, do trời nắng quá nên mẹ tôi bảo con cứ ở trong chòi, giữ gìn đồ đạc, nấu nước thổi cơm, rồi mắc võng trên cột chòi mà ngủ. Chòi lá được làm từ lá dừa, tre xanh nên luôn mát mẻ, nằm võng mà hít thở không khí trong lành từ luồng gió quê nhè nhẹ thổi vào mà sao thú vị. Cảm giác ấy tôi nhớ mãi cho tới bây giờ.

Những khi trời mưa, tôi cùng mẹ vào chòi để tránh; bên ngoài trời mưa rả rích, từng hạt mưa rơi lả tả trên nóc chòi mà cảm thấy vui tai. Thích nhất là lúc được lắng nghe tiếng mưa rơi ở giữa đồng, có khi tôi lên võng mà đánh một giấc ngon lành, chờ mẹ làm đồng xong gọi dậy mới về. Chòi lá quê tôi thường không đóng cửa, cứ trống vậy để bà con quê tôi có chỗ che mưa, che nắng những lúc làm đồng.
img
Những vật dụng đơn giản của người dân quê trong chòi lá.
Giờ đây, quê tôi đang từng ngày thay đổi với nhiều công trình xây dựng mọc lên. Đất ruộng nhà tôi nay cũng đã trở thành khu công nghiệp. Chiếc chòi lá năm xưa của mẹ tôi cũng đã không còn để nhường chỗ cho các công trình, hạng mục. Tuy chòi lá quê tôi có giảm ít nhiều về số lượng nhưng đặc điểm của nó thì vẫn như cũ, vẫn mộc mạc giản dị như chính người dân quê hiền lành, chân chất miền Tây.

Mặc dù có nhiều thay đổi nhưng những cánh đồng lớn của quê tôi vẫn còn mênh mông, xanh miết và bóng dáng chiếc chòi lá ngày xưa thì vẫn luôn còn mãi, thử thách trước thời gian. Mỗi lần đi dạo quanh cánh đồng làng nhìn thấy lúp xúp những căn chòi bé nhỏ mà lòng cảm thấy lâng lâng nhớ lại những kỉ niệm ngày nào. Đối với tôi và với người dân quê tôi, chừng nào còn có những cánh đồng thì sẽ luôn còn mãi chiếc chòi lá thân thương giữa đồng lúa mênh mông, bát ngát.
Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem