Ngay sau ngày cưới, tôi lập kế hoạch giữ chồng. Một trong những điều quan trọng là phải phục vụ chồng chu đáo, không cãi lại chồng. Nửa đêm lão ta buột mồm nói: Ôi thèm chân gà nướng quá! Tôi lập tức phóng xe lên thị trấn mua chân gà nướng cho chồng gặm. Một mình lão gặp hết 20 đôi chân gà, tuyệt đối không mời vợ dù chỉ 1 cái.
Có khi giữa 12 giờ trưa trời nóng như đổ lửa, chồng bảo thích ăn chè bột sắn giây, tôi lại phóng ra quán chè mua cho hắn 1 chậu. Một mình hắn múc ăn ngon lành. Ăn xong hắn lừ mắt, tôi rửa thìa rửa chậu.
Còn nhớ lần ấy mới đây thôi, trời đổ mưa dữ dội, sấm chớp đùng đùng, bỗng nhiên chồng bảo thích uống nước mía, tôi lại ra vườn chặt mấy cây mía ép nước cho hắn uống.
Mỗi khi đi làm về hắn lại hỏi vợ như thể chửi: Con mấy dạy kia, cơm có chưa? Tôi vội bưng lên mâm cơm thịnh soạn, hắn bắt đầu rót rượu.
Một năm triển khai kế hoạch giữ chồng, người tôi gậy rộc, bao nhiêu tiền phải mua đồ ăn cho hắn hết. Tuy vất vả gian khổ nhưng tôi vẫn thấy vui. Cuộc đời người đàn bà ở với chồng trung bình khoảng 50 năm, có nghĩa là còn 49 năm nữa thôi, cố mà giữ chồng cho chắc. Đời này hơi tí là mất, hở ra là bị cướp ngay.
Đùng phát có tin cấp báo từ con bạn thân: Chồng mày ôm gái trong quán bia cuối làng! Tôi giẫy đành đạch như muốn chết quách đi cho rồi. Tôi chạy qua cửa hàng thuốc chuột, quên mang tiền, nó không bán chịu.
Đám bạn học hồi lớp mầm non tập triệu tập hội nghị khẩn cấp tìm giải pháp cứu tôi. Một năm gặp lại chúng nó trợn mắt vì tôi gần như một bà cụ hom hem, còn bạn bè thì như tươi tốt hoa hậu. Tôi kể sự tình giữ chồng suốt 1 năm qua cho đám bạn nghe, chúng nó đồng thanh kết luận: Ngu nhất quả đất là mày!
Một kế hoạch mới được đám bạn vạch ra, trước mắt tôi đi học lớp võ Bình Định cấp tốc, võ trị chồng. Tiếp đến, về nhà thì làm ngược lại những gì tôi đã làm suốt 1 năm qua.
Tôi cầm roi quất mấy phát vào cây cau, chỉ vào mặt chồng: Đi nấu cơm cho bà ăn nhanh! Chồng xông vào định bạo hành, tôi có chân phát đá trúng bộ hạ, lão lăn quay ra, kêu như bị bóp cổ. Một tiếng sau tỉnh lại, lão chồng co chân chạy mất, chạy không ngoái đầu lại. Một tuần, hai tuần, ba tháng… chồng cũng không quay lại. Dân làng ơi, tôi chính thức mất chồng rồi!
Vui lòng nhập nội dung bình luận.