Ngày... tháng... năm...
Sáng. Vừa mở máy ra đã thấy mail của sếp, gửi đến toàn phòng: "Chấn chỉnh hiện tượng nói chuyện riêng, làm việc riêng trong giờ làm việc". Máu nóng dồn lên mặt. Bình thường sếp nói oang oang thì có ai nhắc nhở câu nào. Ngẩng mặt lên nhìn các chị, ngơ ngác, các chị khẽ gật đầu rồi lại cúi xuống, ra vẻ chăm chú làm việc lắm.
Trưa: Mail từ phòng hành chính: "Ngày mai tòa nhà cắt điện bảo dưỡng toàn hệ thống, toàn bộ nhân viên được nghỉ". Oh yeah!!! Mình mong ngày này đã lâu lắm rồi. Giá như bên tòa nhà có trách nhiệm hơn, chịu khó bảo dưỡng hệ thống hơn thì có phải anh chị em được nhờ nhiều hơn không. Mình phải nghĩ ra cái gì để chơi cả ngày mai mới được. Thấp thoáng nghĩ đến nhóm bạn thân...
Đầu giờ chiều, sếp vươn vai sau một giấc ngủ ngon. Nhân cơ hội, mình cầm điện thoại đi ra... toilet. A lô, a lố, a lồ một chặp cũng đủ tập hợp được một đội quân... 4 đứa kể cả mình. Được cái mấy đứa ấy, đứa thì làm kinh doanh, xin "đi khách" cả ngày thoải mái, đứa thì làm ở doanh nghiệp nhà nước, sáng đến chỉ cần vứt cặp cái "huỵch" vào chỗ để báo động rằng "ta đã đến" rồi sau đó muốn lượn đâu thì lượn... Mấy đứa ấy, tưởng vất vả hoặc ít tiền mà lại hóa sướng. Chả như mình...
Ngày... tháng... năm...
Đứa bạn đến đón, nhìn nó sì-tai ghê: quần bò ngố, áo phông sặc sỡ. Nhìn lại mình, thấy tủi thân với quần soóc bò và áo sơ mi sát nách... Chậc, hình như mình "thiếu vải" hơn rồi.
Giữa cái tiết trời mưa nắng bất chợt như thế này thì chỉ có đi dã ngoại, câu cá câu cua là hợp nhất. - Mình đề xuất ý kiến. 3 đứa kia gật đầu cái rụp. Đang bon bon đi thì một đứa khựng lại:
- Ê này, thế tí nữa thả tay xuống cho cá... cắn câu à?
- Ờ nhỉ! À, tớ có ông anh họ, anh này hay làm... cần câu cho mấy đứa nhỏ chơi lắm. Để tớ.
Nói thế, và nó rút điện thoại ra gọi thật. Sau một hồi xì xà xì xồ, nó tắt máy, ngoắc tay:
- Đi! Vừa có cần, vừa có đầm.
Cả hội hớn hở lên đường tiếp.
Đến nơi, ông anh hồ hởi chìa ra mấy cái... mẩu tre ngắn ngun ngủn, loằng ngoằng cước, cười hề hề:
- Anh có cần nhưng nhìn điệu bộ mấy cô... anh nghĩ dùng cái này hợp hơn.
Khiếp thật, ông anh nhìn ngon giai như thế mà... kẹt, có mỗi cái cần câu mà cũng khó khăn.
- Anh chỉ cho mấy đứa chỗ này câu hay cực, khỏi mất tiền mà lại rất hòa mình với thiên nhiên, này nhé đi qua cầu, sau đó rẽ... quẹo... quặt... vòng... vòng... quặt... quẹo... rẽ... Cứ thế, đến một cái đầm rộng lắm, nhiều bèo, nhiều rau muống và đặc biệt là gần hồ có một con phố nhiều... hàng ăn vặt nữa. Cứ thế mà đi nhé, giờ anh cũng phải đi săn ảnh rồi.
Mình chớp mắt trước sự tâm lý và đa tài của ông anh họ đứa bạn.
Quả thật tài năng chỉ đường của anh ấy thật là siêu phàm, sau gần 2 tiếng đồng hồ cùng hàng chục cuộc điện thoại, nhóm mình cũng đến được nơi cần đến. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đứa bạn rú lên:
- Ơ... Ớ... Cái đầm này ở... ngay đằng sau nhà anh í, cách có mỗi cái cầu khỉ thôi mà. Bác tớ bán hàng ngay ở kia. Thế mà không nghĩ ra nhỉ?
Cục tức dồn lên cổ họng cả hội. Đau đớn cõi lòng vì bị ông anh này chơi khăm hơi bị nhiều. Quá mệt mỏi và chán chường, mấy đứa cùng ngồi phịch xuống, thở dài thườn thượt rồi bắt đầu... đào giun làm mồi câu.
_______________
Buổi đi câu chưa bắt đầu đã xảy ra lắm chuyện oái oăm. Không lẽ đây là "điềm báo" báo trước kết quả?
Đón đọc Nhật ký phiêu lưu ký - Phần 46 vào sáng 13/11
Anh chàng mếu máo: 'Thấy buồn buồn ở đùi, tưởng cô ta giở trò “đê tiện“ gì, tôi cứ để yên xem sao“.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.