Em thích đồ trang sức đắt tiền, mỗi lần đi mua sắm em lại điên cuồng với những món có giá lên đến hàng triệu, trong khi tôi chỉ là một chàng sinh viên mọt sách còn chưa ra trường và không có công việc ổn định.
Em nói vì yêu tôi nên phải trở nên cao sang, sành điệu. Nhưng tôi chỉ là một thằng suốt ngày đi dép lê, tôi chẳng cần quan tâm người yêu của mình có phải là quý cô sành điệu hay không? Tôi đã phải vay mượn tiền bạn bè để đáp ứng mọi nhu cầu của em, nhưng em không hề biết nó đã che lấp đi sự trong sáng, đơn thuần.
Tôi thật sự đã sốc nặng, không biết nói gì hơn, chỉ biết đứng hình và nhìn em cất bước (Ảnh minh họa)
Em đã nói rằng “vì tình yêu đàn ông phải thoáng”. Đúng vậy, tôi đã “thoáng” với tất cả những gì tôi có, bố mẹ tôi già yếu nhưng mỗi tháng tôi vẫn gọi điện về nhà và “bòn rút” tiền của họ. Tôi đã mù quáng khi mỗi cuộc hẹn tôi đều phải tổ chức thật long trọng cho em, nếu em không hài lòng thì sẽ tỏ ra cáu gắt với tôi ngay.
Vừa học tôi vừa thu xếp một công việc để kiếm thêm thu nhập, và số tiền ấy chỉ đủ để chở em đi đây đi đó, nếu em bất giác đòi vào shopping thì tôi lại càng khổ sở hơn nữa. Bố mẹ tôi chỉ có một người con trai là tôi, vậy mà tôi đã không để tâm đến họ, chỉ cố gắng lo chu đáo cho em.
Em luôn đòi ăn những thứ đắt đỏ, và mỗi lần như thế tôi đều chiều theo em, bởi tôi thật sự yêu em và không muốn em giận dỗi. Nhiều khi đi bên tôi mà em vẫn ngó nghiêng đến những chàng trai phong độ giàu có khác, khi ấy tôi chỉ biết im lặng nhìn theo em.
Dường như khoảng cách giữa tôi và em quá lớn, tôi thích những gì dân dã yên bình còn em lại thích đến những nơi nhộn nhịp cao sang. Em luôn đề cập việc tiền nong trước mặt tôi. Đôi khi tôi nói hết tiền thì nhận lấy sự thờ ơ và thái độ lạnh nhạt từ em.
Để có thể yêu em, tôi đã chật vật mượn xe vay tiền, liên tục điện thoại về nhà “hỏi han” bố mẹ tôi. Tôi đã sống như thế suốt thời gian rất dài theo chân em, nhưng em vẫn xem chuyện ấy là bình thường, là muốn “tán gái” tất cả đàn ông đều phải thế.
Những gì có thể cố gắng làm được tôi đều đã làm cho em cả, nhưng sau khi trở nên sang trọng thì em kiêu ngạo đá tôi sang một bên. Tôi thật bất ngờ khi tình cờ gặp lại em tay trong tay với người mới, và khi người ta hỏi em có quen tôi không thì em đã trả lời rằng “người này em không hề quen”. Tôi thật sự đã sốc nặng, không biết nói gì hơn, chỉ biết đứng hình và nhìn em cất bước.
Từ đầu gặp em, tôi đã thấy em và tôi khác xa nhau, nhưng tôi lại rất hạnh phúc khi được yêu em. Em đã từng thừa nhận với tôi rằng “em yêu anh nhưng vẫn thấy không thỏa mãn với nhu cần của bản thân”.
Và em chia tay tôi có lẽ là điều hiển nhiên, bởi tôi không thể nào đáp ứng được điều mong muốn từ em. Có lẽ tôi nên quên em đi và kiếm lấy một người con gái phù hợp với “túi tiền” của mình. Một người thật sự toàn tâm yêu thương tôi và bố mẹ tôi, như thế cuộc sống của tôi sẽ hạnh phúc hơn khi yêu em.
Vuidt (Ngọc Hương (Dân Việt))
Vui lòng nhập nội dung bình luận.