Ký ức Tết trong tôi: Nhớ Tết nghèo

Lê Quang Thọ Thứ ba, ngày 04/02/2020 15:00 PM (GMT+7)
Xuân về. Tết đến. Nắng xuân nay như vàng hơn, bầu trời cao rộng hơn và hoa mai chừng như cũng tươi màu hơn. Cả không gian rộn ràng đón xuân mới. Mỗi độ tết đến, tôi lại xót xa nhớ về tết của ngày xưa, cái thuở cơ cực đến bần hàn.
Bình luận 0

Ngày ấy nghèo lắm, cái nghèo không của riêng ai. Mọi người lao động tính công điểm đến xong vụ gặt mới nhận lúa. Cuộc sống thiếu thốn trăm bề, tết cũng mơ hồ như có, như không.

Và, tôi nhớ ba tôi, nhớ tết nghèo thiếu thịt thiếu bánh mà tràn ngập yêu thương… Tết tuổi thơ trong ký ức tôi chỉ có hai ngày: ba mươi và mồng một tết. Nhà nghèo, ăn khoai sắn gần như quanh năm nhưng năm nào mẹ cũng cố thả chuồng con heo ăn tết.

img

Tết đến luôn mang đến những cảm xúc bâng khuâng với những người lớn tuổi về một miền ký ức ngày xưa

Mẹ bảo, nhà quê nuôi heo không khó nhưng ngày ấy hợp tác xã giá heo rẻ quá, chỉ nuôi heo tết thôi, hơn nữa phải đi làm lấy điểm tới mùa đong lúa ăn. Năm nào cũng vậy, từ tờ mờ sáng ba mươi tết tôi đã dậy lăng xăng phụ thổi lửa nấu nước và coi làm thịt heo. Cả nhà ai cũng vui, niềm vui không giống nhau.

Tôi vui vì sẽ có những bữa thịt no nê, niềm vui chờ đợi suốt một năm dài. Anh chị tôi vui vì không phải ra đồng, lại được rong chơi cùng bạn bè. Ba mẹ vui vì niềm vui thơ trẻ của con. Lần nào cũng vậy, ba nấu nồi cháo từ nước luộc đầu heo với lon gạo để dành sẵn từ trước. Ba ngồi nhìn anh em tôi ăn mà khuôn mặt rạng rỡ nụ cười. Bát cháo ngày ấy đi vào tâm trí tôi không phải bằng vị ngon mà bằng ánh mắt ba vui vẻ nhìn đàn con được một bữa ngon.

Có một lần đang làm thịt heo, mẹ gọi một người đến mua thịt, ba bỏ dao nói: “Mẹ sắp nhỏ bán hết đi”. Tôi nhớ vẻ mặt ba không giận mà buồn lắm. Sau này mẹ bảo định kiếm mấy ngàn mua chút gì ngày tết. Ba nói cơ cực một năm rồi để dành cho con ăn, không vì mấy ngàn mà làm nhỏ đi niềm vui con trẻ. Từ đó tôi mang theo trong tâm hồn mình bữa ăn ngày làm thịt heo tết với tất cả tình thương của ba mẹ.

Ngày mồng một tết vui nhất là được ba dẫn đi thăm nhà bà con trong xóm. Tôi nhận được nhiều bánh khô lì xì đến mức ba phải cầm hộ túi nilon đựng bánh cho tôi. Ngày xưa ấy nghèo, không có tiền mừng tuổi nên lì xì bằng bánh khô tự làm đón tết. Thế mà vui. Tết được ăn ngon, được nhiều bánh mừng tuổi và nhất là được nhiều yêu thương.

Sáng mồng hai tết mẹ đã dậy thật sớm để lo cơm nước cho người lớn chuẩn bị ra đồng. Ba thường dặn tôi: Nhà mình còn tết (ý ba là còn thịt heo) con ở nhà ăn tết nhé, chiều ba về. Một cái tết qua nhanh nhưng cũng kịp để lại nhiều niềm vui.

Tết lại đến, tôi lại bâng khuâng nhớ ánh mắt ba vui mừng đến rưng rưng khi nhìn đàn con quây quần bên nồi cháo, vừa trò chuyện vừa xì xụp tô cháo heo tết. Năm nay không còn nghèo đói, thiếu thốn ngày nào đã bị đẩy vào quá khứ. Ba tôi cũng đã đi về nơi xa xôi vô định nào đó để lại cho anh em tôi niềm nhớ đến bồn chồn day dứt mỗi khi tết đến xuân về. Nhất là lúc làm heo tết, nhớ ba, nhớ nồi cháo đậm đà tình thương của ba trong ngày nghèo khó.

Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem